Hẹn gặp tôi ở quán cà phê nằm khuất mình trong một con đường nhỏ của quận Phú Nhuận, Hồng Thanh có vẻ tĩnh lặng và trầm lắng hơn rất nhiều so với vẻ hoạt náo - bay nhảy trên sân khấu như từng được biết đến. Tuy nhiên, trong suốt buổi nói chuyện, đôi mắt chàng trai trẻ luôn ánh lên cái nhìn đầy hy vọng khi nhắc đến con đường sự nghiệp của mình phía trước.
Sau khi đoạt quán quân cuộc thi Cười xuyên Việt, Hồng Thanh tự nhận cuộc sống của mình như bước sang một trang mới. Khi được hỏi, anh cảm thấy cuộc sống của mình khác như thế nào thì anh chàng cười tươi như lúc biểu diễn trên sân khấu: “Khác nhiều lắm chứ, Thanh bận rộn, sống một cách nhộn nhịp hơn. Có nhiều cuộc gọi, tin nhắn của những người lạ mời gọi Thanh hợp tác nữa... chỉ trong vòng vài tuần ít ỏi, tinh thần của Thanh phấn chấn và khởi sắc hơn hẳn, không còn u buồn và suy nghĩ linh tinh như trước nữa. Sau đêm chung kết, Thanh không biết dùng từ gì để diễn tả tâm trạng của mình, có một chút bồi hồi, một chút khó tin nhưng chủ yếu vẫn là sự vỡ òa tột độ”.
Tuy nhiên, khi được hỏi “Anh có cảm thấy mình đang là nghệ sĩ và tỏa ra ánh hào quang của một người nghệ sĩ đang có hay không?” thì anh chàng lại trầm ngâm: “Thật ra nói là ánh hào quang hay ánh sáng nghệ sĩ lấp lánh gì đó toát ra thì có hơi quá với Thanh, bởi lẽ Thanh vẫn chưa có gì lớn lao đến mức đột phá mà làm người ta xôn xao đến vậy. Đúng là cảm giác và mục đích sống của Thanh có khác đi rất nhiều sau đêm thi định mệnh ấy nhưng về cơ bản, thái độ làm nghề của Thanh vẫn không khác trước là mấy. Điều nhỏ nhoi mà Thanh cảm nhận được chính là sự quan tâm và đón nhận con người Thanh trong xã hội này”.
Hồng Thanh là thế, chất phác và ngô nghê như cách mà anh đến với nghề một năm hơn trước đây. Tốt nghiệp trường Cao đẳng Văn hóa Nghệ thuật tại TP.HCM, Hồng Thanh cũng khá loay hoay khi kiếm sống bằng chính cái nghề cái nghiệp của mình. Sống trong một căn phòng trọ nhỏ tại Bình Thạnh, ăn uống đơn giản, không tụ tập chơi bời “nhảy nhót” Hồng Thanh bươn chải với nghề đủ mọi cách, miễn là được dính đến hai chữ nghệ thuật, dù đó là những công việc không tên và ít được xuất hiện trước công chúng.
Anh tự nhận mình có một mối quan hệ khá tốt trong giới nghệ thuật nhưng anh chưa bao giờ nghĩ sẽ xin xỏ chút ân huệ từ ai khi lao động với nghề. Mọi thứ mà Hồng Thanh có được từ ngày hôm nay đều do những bước đi chậm chạp của anh tạo nên. Có vấp ngã, có mệt mỏi, có kiệt sức… nhưng Thanh cho biết chưa bao giờ anh dừng bước trên đôi chân ấy. Trước khi trở thành quán quân Cười xuyên Việt, Hồng Thanh cũng vô cùng chật vật với những sân chơi trước đây. Thi rớt rồi lại đăng kí thi lại, cứ thế chàng diễn viên trẻ cố tìm cho mình một cơ hội thay vì nương nhờ vào một ai khác.
Hồng Thanh từng chia sẻ, “sư phụ” anh là Trấn Thành – một người khá đình đám nhưng anh chưa bao giờ nghĩ sẽ dựa hơi đàn anh để có tiếng tăm. Anh chàng tâm sự, nhiều khi ra đường có không ít người gọi mình là “Tiểu Trấn Thành” nhưng anh không lấy đó làm mừng rỡ. Anh về kể cho Trấn Thành nghe và bầy tỏ sự lo lắng: “Em sợ người ta nói mình dựa hơi anh, em không muốn là bản sao của một ai hết”. Khi nghe Trấn Thành khuyên: “Em dở quá, người ta thương mình người ta mới gọi vậy. Mình cứ đón nhận nhưng phải âm thầm khẳng định chất riêng. Hồi trước người ta cũng hay nói anh có màu của chú Trung Dân đó thôi, nhưng càng về sau, khi càng làm nghề anh anh mới toát ra được cái chất riêng của mình đó. Chú mày cũng vậy thôi, đừng quá lo”.
Chàng trai trẻ cũng bày tỏ cảm giác bất an khi nhiều người gọi mình là “bản sao” Hoài Linh. Nhưng trong sâu thẳm con người mình Hồng Thanh vẫn cảm thấy có chút tự hào vì ít ra bản thân anh cũng có được một sức chú ý nhất định. “Thanh biết làm nghệ thuật trong môi trường hiện tại là rất khó, với riêng Thanh thì điều đó tăng lên gấp bội phần. Nhưng không phải vì thế mà Thanh cho mình quyền rút lui. Thanh vẫn cứ tự quan niệm, khó thôi chứ không phải là không được, nên chỉ cần kiên trì thì khó đến mấy cũng có thể thành dễ”.
Đó chính là lí do Hồng Thanh ngày đêm tìm tòi cho mình một hướng đi mới. Anh chàng tự kết hợp những lối diễn xuất đình đám hiện nay với một trường phái của riêng mình là “hài vận động”. Chia sẻ về điều đó, Hồng Thanh giải bày: “Lợi thế của Thanh không phải là ngoại hình và sự duyên dáng nên Thanh muốn tìm ra một điểm khác lạ để biến thành ưu điểm. Thanh thường xem những bộ phim hành động và góp nhặt những pha gây hài từ trong các hành động ấy. Việc kết hợp này tuy không mới nhưng với Thanh đó là một bước ngoặc trong con đường sự nghiệp. Thanh sẽ ít thoại hơn, thay vào đó sẽ là những pha “bay nhảy” có tính toán để biến khả năng diễn xuất của mình thêm sinh động”.
Và đúng như suy nghĩ của chàng diễn viên trẻ, những mảng miếng hài hành động kết hợp với kịch bản chặt chẽ, sâu sắc đã giúp cho Hồng Thanh gây được ấn tượng trước nhiều các bạn diễn viên khác. Và nếu có theo dõi tiết mục Bảo vệ rừng xanh trong đêm chung kết khán giả sẽ càng nhận ra thế mạnh ấy đã được Hồng Thanh phát huy như thế nào. Công cuộc gầy dựng còn rất khó khăn, chỉ mới ở những bước khởi đầu nhưng Hồng Thanh luôn tin vào hướng đi đúng đắn của mình, đặc biệt là luôn có sự giỏi theo của những người thân yêu.
Được giải cao nhưng Thanh nhận thấy thành quả của mình có sự đóng góp không nhỏ của đồng đội, gia đình và đặc biệt là “người ấy”. “Nếu không có họ chắc Thanh cũng không đủ sức làm được điều đó đâu”, anh chàng vừa cười vừa nói trong lúc đưa ánh mắt nhìn về xa xăm. Nhiều người nói về Thanh chỉ thường dùng một từ đó là “nghĩa khí”. Trong mọi hoàn cảnh, dù vinh quang hay bần cùng anh vẫn trung thành với những người đã sát cánh tạo nên mình trong mọi quá trình. Đó chính là lí do Hồng Thanh vẫn kết hợp với ê kip cũ xuyên suốt trong quá trình thi Cười xuyên Việt thay vì tìm kiếm một dàn trợ thủ “khủng” để “đánh tiếng”.
“Thanh sống và làm nghề từ xưa tới nay luôn tôn trọng đồng đội, những người vào sinh ra tử với mình. Các bạn trong đội của Thanh chính là những người đi với Thanh từ những ngày đầu, tự nhiên đến đêm chung kết, đêm quyết định và quan trọng nhất lại bỏ họ ra... Thanh thấy rất khó chịu và không thể làm được điều đó. Điều đó giống như việc mình kêu tất cả lại nhà ăn tiệc, mỗi người phụ một tay nấu ăn nhưng đến lúc dọn ra mâm dùng thì lại mời một người khác vào ăn vậy, rất đau lòng. Thanh xác định luôn, thi là thố nhưng quan trọng vẫn là sự yêu thương và tinh thần đồng đội cho nhau. Mình có được như ngày hôm nay thì cũng một phần là do các bạn sống chết bên cạnh”, Hồng Thanh nhẹ nhàng chia sẻ.
Với Hồng Thanh, nghệ thuật là sống biết trước biết sau, biết mình biết ta, biết trên biết dưới. Nghệ là tài năng, thuật là kỹ thuật kết hợp với vốn sống. Vì vậy, một người làm nghệ thuật phải có cả tài năng lẫn vốn sống thì mới bền được. Thanh rất tâm đắc một câu nói mà ai đó đã từng chỉ dạy mình: “Thổi tắt nến người khác sẽ không làm bạn sáng hơn”. Vì sao vậy? Vì mỗi người đều có những giá trị và thế mạnh của riêng mình. Thay vì tìm cách dập tắt đi tài năng của người ta thì bạn hãy ra sức làm cho khả năng của mình sáng lên. Như vậy mới vững bền được vì một khi tài năng bạn vững vàng thì phong độ của bạn sẽ trường tồn mãi mãi. Quan niệm như thế nên đi đến đâu, anh chàng cũng được nhiều người quý mến bởi lối sống giản dị, hòa nhã và khiêm nhường của mình.
Hiện tại, cuộc sống của Hồng Thanh đã khởi sắc hơn rất nhiều so với trước đây. Bà con dưới quê đã sớm nhận ra điều đó và Hồng Thanh hiển nhiên trở thành người của công chúng một cách rất giản đơn. “Bây giờ mẹ Thanh đi chợ, các cô các dì đều cười to và nói: “Bà có phước lắm mới để được thẳng con lanh lẹ tài giỏi như vậy, làm bà con láng giềng cũng thơm lây”. Nghe mát lòng mát dạ lắm nhưng hơn ai hết, Thanh biết cha mẹ mình mới là người vỡ òa hạnh phúc nhất. Biết Thanh theo con đường này có nhiều chông gai thử thách nhưng họ chưa bao giờ khuyên Thanh bỏ cuộc mà chỉ nói: “Thôi kệ cứ làm hết sức đi con”. Chỉ bấy nhiêu thôi cũng đủ làm Thanh vững tin rồi. Phần thưởng này mặc dù dành cho Thanh nhưng trong đó cũng có cả tình cảm của cha mẹ, người “đứng ngồi không yên” trên suốt bước đường đời của Thanh.
Trên sân khấu, Hồng Thanh hoạt náo, “tăng động” bao nhiêu thì ngoài đời thường cuộc sống anh lại bình lặng và chậm rãi bấy nhiêu. Thời gian rảnh hầu hết Thanh đều dành để ngồi cà phê ở một góc vắng nào đó, nhìn người, nhìn xe cộ qua lại. Những lúc ấy, anh chàng chiêm nghiệm dễ dàng về cuộc đời và con đường đi của mình sắp tới cũng như đã qua. Thanh rất ít về quê nhưng mỗi tuần rảnh rỗi, cha mẹ anh đều khăn gói lên thăm con mang theo những keo đồ ăn làm sẵn như cách mà họ “tiếp tế tình cảm” cho Thanh vậy. Cuộc sống đơn giản là thế và Hồng Thanh cũng đang đón nhận nó một cách rất điềm nhiên. Danh hiệu và vinh quang cũng sẽ nhanh chóng quên lãng theo thời gian, chỉ còn lại trong lòng công chúng một chàng diễn viên trẻ với dáng người gầy nhom, nụ cười hài hước kèm theo chiếc răng khểnh vô cùng duyên dáng và một tâm niệm làm nghề vô cùng tử tế.